YÊU NGÔNG



Từ ngày người lấy chồng
bỗng thấy mình đâm ngông
gặp em nào cũng gáy
vỗ ngực tự xưng ông !

YÊU NGÔNG

Ông thích tán, nhưng em đừng rung động
đừng mỉm cười, để ông về bâng khuâng
đừng nhìn ông, đôi mắt huyền đắm đuối
vì đời ông, yêu lầm người nhiều lần

Ông thích ngắm, chỉ sợ em mắc cở
vì già đầu, mà tình cảm đâu đâu
hễ vắng em, một ngày là thấy nhớ
là tương-tư, rồi tự mình chuốc sầu

Ông thích hỏi, nhưng ậm ừ đừng nói
cứ làm cao, để ông dệt mộng hời
đừng mang giầy cao gót, kẻo chân mỏi
đừng vội vàng, để ông theo tận nơi

Ông vẫn biết, em ngọc ngà công chúa
còn ông gàn, nửa đời ngang như cua
không cách gì mình xứng đôi vừa lứa
ông vẫn yêu, dẫu biết tình cũng thừa.

SVT

Comments

Popular posts from this blog

THƠ - KHUNG TRỜI TUỔI TRUNG-HỌC

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - MỸ THO