Welcome to my little world of arts, photography and everything else, where I often escaped from the daily routine and into my imagination world of light and color.
(Bên hông nhà thờ Đức-Bà - Bưu Điện - 1970) KHUNG TR Ờ I TU Ổ I TRUNG-H Ọ C Trong đám nữ-sinh, học trò ấy bây giờ biết ai mấy ngã đường quán cóc cạnh trường vẫn còn đấy nhưng người vạn ngã khắp muôn phương Thưở ấy thương sao tà áo trắng trinh nguyên, môi thắm cười nhu mì quán chiều nhìn dáng em trong nắng dăm thằng ngơ ngẩn trồng cây si Nhiều khi ước mơ một lần nữa trở lại ngày xưa tuổi học trò dẫu ta thưở ấy cù lần lửa mơ rằng ngửi tóc em thơm tho. *** Em thương áo dài thời trung-học bạn gái cùng nhau bước đến trường con trai, mấy chàng thường trêu chọc trong đó có người mình trộm thương. *** Xưa mỗi ngày là mỗi lần nao nức mong đến trường tìm bóng dáng em yêu đêm học bài, nhưng thật ra thao thức tập làm thơ, viết tên người dáng kiều. *** Mùa thu tựu trường áo dài Trưng-Vương có kẻ bên đường ngẩn nhìn nhớ thương Thu về chạnh nhớ người xưa thơ ngây mắt còn bỡ ngỡ đêm nhớ vơi đầy Chiều thu
MỸ THO - DÌA MIỀN QUÊ. Gọi là dìa (về) miền Tây, chứ thực ra mấy hôm ở thành phố ngột ngạt, ngứa chân - nhưng nói cho đúng là phần "cu Linh" (gọi là "cu Linh" vì cô nàng chả khác gì cu Lương nhà tôi tí nào! ham vui và có máu giang hồ) cũng cần phải xuống thăm, chào chị Tám và cô chú trước khi lên đường trở thành Vịt kiều trong tương lai. Chính xác và cóc cần nói dóc - đi đâu cũng được, miễn là ra khỏi cái thành phố bụi bậm, khói xe là cả ba đều vui, nhất là mình có lý do chính đáng. Sau chuyến đi phượt Đà-Nẵng - Tam Kỳ - Hội An, thì chuyến đi này coi như đã quen thuộc, không còn sợ màn "ông mê" ( ê mông) , vì ở miền Tây thì chả thiếu gì những trạm cà phê Võng để dừng chân, ghé vào uống một trái dừa rồi nằm võng đánh đu nhìn xe cộ đi lại; có khi còn đánh được một giấc ngủ, một chiêm bao ngắn ngủi để sau đó lại đội cái nồi cơm điện, đeo khẩu trang để tiếp tục con đường - từ Sàigòn xuống Mỹ Tho chỉ hơn 70 km. Từ con đường Võ Văn Kiệt ra đến
"Lâu quá không nghe tiếng bác, em lại nhớ. Em moi ký ức cũ, những hình ảnh bác đã gởi, bác đã cho xem rồi nhớ ngày tháng cũ." Ngày tháng cũ, qua lâu rồi bác ạ ! mà tương lai chẳng biết còn bao lâu những buổi chiều nhìn nắng dần tàn tạ tự hỏi lòng cớ sao lại nhuốm sầu.... SVT
Comments
Post a Comment