THƠ - CHÀNG DŨNG SĨ




Chàng dũng-sĩ cỡi con bạch-mã
cởi kiếm thần xuống suối rửa phong sương
ánh trăng ngà soi bóng chàng độ-lượng
nghiêng mình vốc nước rửa bụi đường.

Từ độ giã từ thầy xuống núi
một mình một ngựa chàng thong dong
hành trang vỏn vẹn đầy một túi
lời thầy chàng ấp ủ trong lòng

Chàng một hôm nơi bìa rừng thanh tĩnh
nhắm mắt trầm-tư ngẫm cuộc đời
nàng công chuá trong rừng tìm hoa lạ
vô tình lạc bẫy của yêu tinh

nghe tiếng khóc từ trong rừng thẵm
chàng vào rừng tìm gặp kẻ thở than
thấy nai vàng mắt đang lệ đẫm
ôi đám yêu tinh hóa thân nàng

Đơn thân độc mã chàng vung kiếm
dẹp lũ yêu tinh, giải lời nguyền
khi chúng đầu hàng xin dâng tiến
nai vàng trở lại người trinh-nguyên

Đưa công chúa trở về cùng gia-quyến
rồi tạ từ chàng lên ngựa ra đi
để lại con tim nàng xao xuyến
chưa trả ơn người đã phân ly

đêm nằm nhìn sao trời lóng lánh
chàng nhớ mắt ai thoáng nỗi sầu
sinh ly tử biệt, đời muôn mảnh
khi yêu là chấp nhận đớn đau

Khi giặc về dấy loạn đất nước
chàng lên non tìm lại thầy xưa
phong cảnh vẫn còn như thưở trước
thầy đã yên mộ một chiều mưa

thở dài nhìn kiếm thần lóng lánh
xuống tóc tìm hang sâu ẩn mình
nghĩ đời trần-lụy nên tạm tránh
mong tìm sự soi sáng, thánh minh

Thiên-niên một cõi hồng tiền-định
nhắm mắt thả hồn lìa thế-gian
lâng lâng lạc vào trong hư-tịnh
chợt thấy ngày xưa bóng dáng nàng

Người xưa dang dở, đời luân lạc
giữa cảnh xa-hoa tựa hoang đường
phố phường xe cộ tràn như nước
sao hồn thiên-hạ vẫn thảm thương

Tỉnh giấc hồn về lại với xác
ra suối thấy hình dáng xanh xao
nhìn cánh chim bay lòng dào dạt
chàng tìm thanh-kiếm chôn thưở nào

Bốn biển hải hồ tìm người cũ
giang-hồ sống lại đời gió sương
thấy người mỗi ngày như một lũ
vô hồn đeo đuổi những bụi đường  

Người gom mỗi ngày đầy vật chất
mà lòng thì trống vắng, hoang vu
đạo lý con người dần dà mất
ngày ngày hơn tám tiếng ngục tù

Chàng bôn ba giữa phương trời xa lạ
tìm bóng hình xưa giữa đảo điên
trong phòng vắng từng buổi chiều tàn tạ
xem hình (1) toàn chiếu cảnh bạc tiền

Rồi ngày tháng ngỡ chừng như vô vọng
hình bóng người xưa tưởng nhạt nhòa
chiều Bolsa một ngày hè thật nóng
gặp nàng giữa phố chàng xót xa

Mắt liễu ngây thơ xưa còn đâu
tóc xanh giờ đây đã bạc mầu
bên đàn con dại, chồng gẫy cánh
đại bàng vì giặc thù từ lâu

Chàng dẫn đưa nàng về cố-quốc
xây mái nhà tranh cạnh rừng xưa
giữa cảnh sơn-lâm, hồn non nước
bên nhau mặc ngày tháng trở mùa.  

SVT
(1) xem TV
bài thơ này viết cho một truyện dài tên "Quán Vũ".

Comments

Popular posts from this blog

THƠ - KHUNG TRỜI TUỔI TRUNG-HỌC

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - MỸ THO