THƠ - UỐNG CÀ PHÊ VỚI BẠN

Tặng ông bạn Duy Tuấn Trần Vũ, và cho cả những bạn cũ của tôi thời trung-học sau phải vào lính để rồi kẻ đã đền nợ nước, kẻ còn sống phải trả "nợ nước" sau khi quê-hương được thanh bình...






Gặp bạn cũ, hắn rủ ta vào quán
uống cà phê, hai đứa kể chuyện đời
bao nhiêu điều, nhưng toàn là dĩ vãng
những đoạn đời từng lên xuống, tả tơi…

Uống đi bạn, hôm nay bao một bữa
bạn cùng ta chia sẻ những đắng cay
nếu mai này, một thằng không còn nữa
thì coi như, đã thoát kiếp tù đầy

Ly cà phê, đen giống như đời hắn
thưở sinh ra, vốn đã tự kiếp nghèo
rồi lớn lên, xả thân vào nghiệp lính
ngày thanh bình, hắn mười năm gông đeo

Chiều phố núi, làm nhớ miền sơn cước
của một thời “bóc lịch” vùng Lào Cai
đã vậy mà hắn vẫn còn hài hước
vợ bỏ rồi, “tớ làm lại đời trai!”

Mình đáng lẽ, ngồi quán nhậu mới phải
uống cà phê chi, thức thấy đêm dài
và đời người, ôi sao mà ngắn ngủi
năm mươi năm thoáng vội đã nhân hai!



SVT 01/2011

Comments

Popular posts from this blog

THƠ - KHUNG TRỜI TUỔI TRUNG-HỌC

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - MỸ THO