THƠ - UỐNG CÀFE Ở QUÁN




Quán cóc một mình, ngồi châm điếu thuốc
nhớ ai, hay khói thuốc làm mắt cay
hồn vật vờ thả , trôi mãi về cố quốc
đời quá chiều mà mình vẫn không hay
 

Ghiền cà phê, nên không còn thấy đắng
hút lâu ngày, thuốc hết làm mắt cay
tan sở về, ghé tạt vào quán vắng
riêng một mình, ngồi nhìn lá vàng bay

 
Thân xứ lạ, biết ai để mong ngóng
tách café một mình uống, nhớ vu vơ
dĩ vãng nào trong lòng, dào dạt sóng
nói một mình, như tên khùng ngu ngơ

 
Rồi cuối tuần, ôi những ngày thê thảm
chuyện năm xưa, trong đầu lẩn quẩn hoài
trong phòng vắng, tha hồ mình lảm nhảm
dăm bài thơ, viết rồi gởi về ai ?

 
Quên không uống, ly café nguội ngắt
lòng lạnh tanh, nghe chiều chủ-nhật buồn
nhìn ngoài đường vắng xe, sầu man mác
xác ở đây, hồn gởi tận bản, buôn.

 


 
Trong góc tối ngồi như tên bệnh hoạn,
nhớ nhung chi mảnh đất đã xa vời
nghe nhạc xưa mà lòng buồn diệu vợi
hồn ở đâu, biết nước mắt đang rơi?

 
Cô bán hàng, với nụ cười tươi tắn
quán dạo này, toàn khách trẻ xôn xao,
và buổi chiều dường như dần ít nắng
đời vào thu, như lá vẫn lao đao.

 
Ngồi trong quán mơ gặp lại bạn cũ,
và người xưa, biết đâu chợt ghé ngang
nhưng chỉ là, toàn tưởng tượng ngú ngớ
đành buồn tênh, cho mắt chẩy hai hàng...


SVT

Comments

Popular posts from this blog

THƠ - KHUNG TRỜI TUỔI TRUNG-HỌC

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - MỸ THO