Posts

Showing posts from August, 2017

THƠ - KHUNG TRỜI TUỔI TRUNG-HỌC

Image
  (Bên hông nhà thờ Đức-Bà - Bưu Điện - 1970) KHUNG TR Ờ I TU Ổ I TRUNG-H Ọ C Trong đám nữ-sinh, học trò ấy bây giờ biết ai mấy ngã đường quán cóc cạnh trường vẫn còn đấy nhưng người vạn ngã khắp muôn phương Thưở ấy thương sao tà áo trắng trinh nguyên, môi thắm cười nhu mì quán chiều nhìn dáng em trong nắng dăm thằng ngơ ngẩn trồng cây si Nhiều khi ước mơ một lần nữa trở lại ngày xưa tuổi học trò dẫu ta thưở ấy cù lần lửa mơ rằng ngửi tóc em thơm tho. *** Em thương áo dài thời trung-học bạn gái cùng nhau bước đến trường con trai, mấy chàng thường trêu chọc trong đó có người mình trộm thương. *** Xưa mỗi ngày là mỗi lần nao nức mong đến trường tìm bóng dáng em yêu đêm học bài, nhưng thật ra thao thức tập làm thơ, viết tên người dáng kiều. *** Mùa thu tựu trường áo dài Trưng-Vương có kẻ bên đường ngẩn nhìn nhớ thương Thu về chạnh nhớ người xưa thơ ngây mắt còn bỡ ngỡ đêm nhớ vơi đầy Chiều thu

THƠ - UỐNG CÀ PHÊ VỚI BẠN

Image
Tặng ông bạn Duy Tuấn Trần Vũ, và cho cả những bạn cũ của tôi thời trung-học sau phải vào lính để rồi kẻ đã đền nợ nước, kẻ còn sống phải trả "nợ nước" sau khi quê-hương được thanh bình... Gặp bạn cũ, hắn rủ ta vào quán uống cà phê, hai đứa kể chuyện đời bao nhiêu điều, nhưng toàn là dĩ vãng những đoạn đời từng lên xuống, tả tơi… Uống đi bạn, hôm nay bao một bữa bạn cùng ta chia sẻ những đắng cay nếu mai này, một thằng không còn nữa thì coi như, đã thoát kiếp tù đầy Ly cà phê, đen giống như đời hắn thưở sinh ra, vốn đã tự kiếp nghèo rồi lớn lên, xả thân vào nghiệp lính ngày thanh bình, hắn mười năm gông đeo Chiều phố núi, làm nhớ miền sơn cước của một thời “bóc lịch” vùng Lào Cai đã vậy mà hắn vẫn còn hài hước vợ bỏ rồi, “tớ làm lại đời trai!” Mình đáng lẽ, ngồi quán nhậu mới phải uống cà phê chi, thức thấy đêm dài và đời người, ôi sao mà ngắn ngủi năm mươi năm thoáng vội đã nhân hai! SVT 01/2011

THƠ - UỐNG CÀFE Ở QUÁN

Image
Quán cóc một mình, ngồi châm điếu thuốc nhớ ai, hay khói thuốc làm mắt cay hồn vật vờ thả , trôi mãi về cố quốc đời quá chiều mà mình vẫn không hay   Ghiền cà phê, nên không còn thấy đắng hút lâu ngày, thuốc hết làm mắt cay tan sở về, ghé tạt vào quán vắng riêng một mình, ngồi nhìn lá vàng bay   Thân xứ lạ, biết ai để mong ngóng tách café một mình uống, nhớ vu vơ dĩ vãng nào trong lòng, dào dạt sóng nói một mình, như tên khùng ngu ngơ   Rồi cuối tuần, ôi những ngày thê thảm chuyện năm xưa, trong đầu lẩn quẩn hoài trong phòng vắng, tha hồ mình lảm nhảm dăm bài thơ, viết rồi gởi về ai ?   Quên không uống, ly café nguội ngắt lòng lạnh tanh, nghe chiều chủ-nhật buồn nhìn ngoài đường vắng xe, sầu man mác xác ở đây, hồn gởi tận bản, buôn.     Trong góc tối ngồi như tên bệnh hoạn, nhớ nhung chi mảnh đất đã xa vời nghe nhạc xưa mà lòng buồn diệu vợi hồn ở đâu,

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - ĐÀ NẴNG

Image
ĐÀ NẴNG - Ván Cờ Trên Đỉnh Sơn Trà Từ căn hộ của đứa em trai nhìn thẳng ra phía trước là cù lao Chàm, bên phải là thành phố Đà Nẵng, xa hơn độ 35 km nữa là phố cổ Hội-An. Bên trái là bán đảo lấy tên của dẫy núi Sơn Trà, dưới chân núi có chùa Linh Ứng với tượng Phật thật lớn, nhìn từ xa nhiều cây số cũng thấy. Tôi đến đây là lần thứ ba, nghĩ bụng thể nào cũng phải làm một chuyến leo lên đỉnh núi cao ấy, để nhìn xuống thấy quang cảnh của thành phố dưới chân và cái mênh mông rộng của biển cả. Lynh, cô em dâu mới hôm trước rủ đi phượt hai ngày một đêm - cưỡi xe gắn máy   làm một vòng tam giác, Đà-Nẵng, Tam-Kỳ, Hội-An rồi về lại Đà-Nẵng - con nhỏ cũng tuổi TỴ, thua tôi 2 con giáp, chắc tưởng tôi   sức trâu, hay còn trai tráng phông độ như chồng nó, nhưng có lẽ chính xác hơn là chắc sợ hai vợ chồng tôi ở không cũng buồn - nên rủ đi chơi cùng với bà dì, lấy xe chạy leo lên núi Sơn Trà.   Tuy cũng vẫn còn chút thấm mệt, nhưng có người tình nguyện hướng dẫn, thế