NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - VĨNH LONG
NHỮNG
NẺO ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG - VĨNH LONG
Từ
ngày cu Lương nhà tôi trở lại Mỹ, "cu" Linh vì vừa rảnh, vừa buồn
tình nên thường hay rủ vợ chồng tôi đi đây đi đó, luôn tiện đi thăm và chào bà
con trước khi cô nàng bay sang Mỹ xum họp lại với chồng. Nay Linh coi như an cư
với cu Lương - đã được lạc nghiệp bên đó; giờ tới phiên đứa em kế - anh của
Lương - rủ hai vợ chồng tôi đi phượt bằng xe motorbike - xe gắn máy - chuyến đầu
tiên là đi thăm thú tỉnh Vĩnh Long, nơi mà một thời nó đã "trụ trì" ở
đó được vài năm và có nhiều kỷ niệm lẫn kinh nghiệm sống chung với dân địa
phương.
Hai vợ
chồng tôi cũng đã từng ghé thăm tỉnh Vĩnh Long đôi ba bận, hai lần thăm chợ nổi
Cái Bè, ghé vào thăm vườn trái cây do đi theo đoàn du lịch, nhưng chưa bao giờ
tự mình đi tìm tòi khai phá, cho nên khi nghe thằng em rủ, tôi cũng OK liền, chẳng
qua tại vì ở quanh Sàigòn hơn một tuần, cộng thêm với cảnh "sáng nắng chiều
mưa" cho nên cũng muốn ra khỏi thành phố một hai ngày.
Từ
Sàigon đi về miền Tây bây giờ dễ dàng như gọi món cơm sườn, cơm tấm để ăn sáng.
Trong thành phố, bạn chỉ cần làm sao đến được con đường Nguyễn Văn Linh thuộc
quận 7, từ đó là trực chỉ đi về hướng Tây Nam, xuống tận ngã ba Trung Lương
trong vòng chưa tới 2 giờ đồng hồ cưỡi xe máy - chạy tàn tàn - không phải vì
nhàn hạ ngắm phong cảnh, nhưng chính ra là tránh chuyện bị Cảnh Sát Giao Thông
(CSGT) sờ gáy vì tội chạy quá tốc độ, hay chạy lấn làn đường - phạt đâu đó $300
ngàn chứ chẳng giỡn.
(ngã ba Trung Lương)
Đến
ngã ba Trung Lương - sau 70 km lái xe trên đường - là mọi người đã bắt đầu cảm
thấy "ông mê" nên tạt vào một quán võng bên đường, để ngả lưng và
nhâm nhi ly nước mía - uống vừa đã khát, vừa được nghỉ cái lưng, nằm đong đưa
trên võng.
Sau
hơn nửa tiếng thư giãn, đi vệ sinh, chúng tôi leo lên yên ngựa chạy thêm chừng
66km là đã đến tỉnh lỵ Vĩnh Long, lúc đó đã giữa trưa cho nên chạy thẳng đến chợ
, vào kéo ghế và làm bữa cơm trưa thật no bụng trước khi tạt vào một nhà nghỉ,
thuê căn phòng có 2 giường lớn, dùng chỉ để ngủ qua đêm, rồi lại phóng xe lên
đường xuống bến phà An Bình - băng qua sông Cổ Chiên - mà Huỳnh muốn đưa mọi
người đi thăm khu vườn cây sinh thái (organic) của ông Sáu Giáo, ba năm trước
lúc nào cũng đông đảo du khách từ khắp nơi trên thế giới, ghé vào ăn uống, đi
thăm khu vườn rộng mấy hecta có nhiều mương rãnh, ao cá và đủ loại trái cây cho
mọi người thưởng thức, hoặc mua đem về.
trên chuyến phà An Bình
hai kẻ bụi đời trên chuyến phà
ngang
Khách
tham quan đến đây có thể chọn tự mình câu cá dưới ao, hay những món ăn trên thực
đơn, nhưng thú vị nhất - theo lời Huỳnh kể - là chủ vườn có một con chó rất
thông minh, khi khách bảo rằng họ muốn đặt món gà quay rô ti, ông chủ sai con
chó chạy vô vườn bắt gà, chập sau nó trở lại ngoạm cổ một con gà rồi ngẩng đầu
đứng chờ; khi khách nói rằng họ muốn con to hơn hoặc nhỏ hơn, rồi nghe lệnh của
ông chủ, thế là nó thả con gà vừa bắt - vẫn còn sống nhăn - xong chạy vào vườn
rượt bắt con gà khác, kỳ này con gà nó bắt
đúng cỡ như khách hàng đặt. Thế mới chiến!
vườn cây Sáu Giáo
Xui một
điều là ban đầu Huỳnh tưởng mình đi lộn đường, tìm hoài không thấy cái trang trại
hay vườn cây ăn trái Sáu Giáo năm nào; tôi
theo xe của nó chạy qua, chạy lại quãng đường - hỏi người dân quanh đó
thì họ chỉ cũng khá đúng, nhưng quên một chi tiết quan trọng: đó là chuyện
vườn cây ăn trái của ông Sáu Giáo bây giờ tuy vẫn còn, nhưng đã gỡ đi
cái bảng hiệu to đùng trước cửa, phần vì kinh tế mấy năm nay đã không còn phong
phú như xưa, phần thì sưu thuế lại tăng dần, quá cao - khiến ông Sáu Giao đànhh
phải gỡ bảng thương hiệu, chỉ còn nhận nấu ăn cho vài nhóm người quen thuộc, muốn
vào ăn và thư giãn mỗi cuối tuần. Đó không phải chỉ mỗi vườn cây sinh thái của
ông Sáu Giáo bị ảnh hưởng, mà nhiều khu vườn trái cây quanh tỉnh dành cho khách
cũng bị cùng chung số phận, họ phải đóng cửa vườn cây, bán lại cho người khác
hay chuyến sang nghề khác.
Cô con gái của chủ vườn kể lại
thời còn làm ăn huy hoàng
Bàn ghế nay vắng bóng không người ngồi.
Câu
chuyện kinh tế thoái hóa và thuế má tăng nhanh làm ảnh hưởng đến nhiều chủ nhân
của những khu vườn trái cây sinh thái khiến tôi liên tưởng đến chuyện kinh tế của
Hoa Kỳ. Dĩ nhiên, do vì nền kinh tế thoái hóa bắt đầu từ năm 2008, khiến du
khách Mỹ & Âu Châu - nhất là Việt kiều - giảm đi rất nhiều trong việc du lịch
về Việt-Nam. Đó là điều đương nhiên phải xẩy ra, khi không có công ăn việc làm
thì tiền đâu mà đi chơi ? Điều ngạc nhiên bên Mỹ, là ít người biết về sự tương
tự giữa hai nền kinh tế khủng hoảng xẩy ra trong khoảng thời gian (1920-1933) và
hiện tại (2008-201?).
Vào
khoảng năm 1920 đến 1933, nước Mỹ không những đã xẩy ra hai hiện tượng: một gọi
là Thời Kỳ Nghiêm Cấm (Prohibition) và đồng thời chuyện Khủng Hoảng Kinh Tế
(Great Depression - 1929) xẩy ra trong cùng khoảng thời gian. Ban đầu chính phủ
Hoa Kỳ cấm tuyệt đối chuyện mua bán, tàng trữ và sử dụng tất cả các loại rượu mạnh,
nhưng khi kinh tế đang chìm dần vào tuyệt vọng và nghèo đói, do đó - để kiếm
thêm tiền thuế thu nhập được do chuyện tự do buôn bán rượu - chính phủ không
còn cấm như trước; vả lại để người dân có rượu để tự giải sầu, quên đi những
hoàn cảnh khó khăn và cuộc sống ngày càng di dần vào tuyệt vọng, bớt nghĩ chuyện
xuống đường, bạo động chống chính phủ bất tài. Coi như một mũi tên bắn được cả
hai con chim. Do đó, từ năm 1933 trở đi, dân Mỹ tha hồ mua bán, uống rượu thả cửa.
Ngày
nay, chẳng khác gì thời Nghiêm Cấm (Prohibition), trước đây ai lỡ dại bị bắt về
tội sử dụng cần sa, ma túy thì coi như đời người đó tiêu tùng, vì hình phạt
& tù tội rất nặng. Sau cuộc khủng hoảng bong bóng Cổ Phần Chứng khoán vào
năm 2001, người ta đã bắt đầu kêu gọi bãi bỏ chuyện cấm sử dụng cần sa (ma túy
vẫn còn bị trừng phạt hình sự), cho phép những thương gia, đại lý đã được chính
phủ cấp giấy phép bán cần sa cho người tiêu thụ. Đến nay thì coi như hơn 70% tiểu
bang đã được phép bán cần sa, một số ít còn lại sớm muộn gì cũng Ok tuốt, miễn
là thu thập được nhiều tiền thuế, và hóa giải - loại bỏ được một số người - đỡ phải
còn sợ rằng họ sẽ xuống đường bạo động, quá khích phản đối, chống chính phủ về
những chuyện quan trọng khác.
Đúng
là lịch sử thường hay lập lại, như câu nói bất hủ của David Hannum -(There's
a sucker born every minute), mỗi phút
lại có thêm một kẻ khờ khạo ra đời. Tôi khờ khạo tin vào lời thằng em, tưởng
nó biết rành đường đi nước bước. Nó cũng khờ khạo tưởng lầm, là đời chẳng gì
thay đổi, hoặc không ngờ rằng cuộc đời ngày càng nhiều thay đổi, mà thay đổi một
cách nhanh dần đều. Đúng ra, ai sinh ra trong cõi đời này - tất cả đều là những
kẻ khờ khạo, không khờ vì điều này thì cũng vấp phải điều nọ. Chả ai tránh né
được.
Vài
hình ảnh quen thuộc của các tỉnh ở miền tây nam bộ.
Quán cóc bên đường
Sông nước miền Nam - Vĩnh Long
Du thuyền
Buổi tối ở Vĩnh Long
Ngồi
trong nhà hàng ăn nhìn ra ngoài, tôi chụp một tấm hình mà nếu thoáng nhìn, tôi
đoán chắc hẳn sẽ có người tưởng một con đường phố nào đó ở bên Mỹ, với những bảng
hiệu nào là iPhone6 & iPad, tiệm bán hàng công nghệ điện tử Samsung, tiệm
Children Smile bán áo quần thời trang cho những thiếu niên nam nữ ,v.v...
Tôi thắc mắc về câu "đánh Mỹ cút, ngụy nhào" một thời
thường được truyền tụng, cangợi -
nay một sớm một chiều đã chóng được "Mỹ hóa" mà chẳng tốn một mũi
tên, viên đạn, đến như văn hóa của một tỉnh
nhỏ ở miền Tây còn phải bị "hũ hóa" như thế, huống gì là ở Sàigòn. Cuộc
đời quả lắm chuyện chẳng ngờ, nay tốt mai bỗng trở thành xấu - hay ngược lại.
Xưa kia bố bảo ai dám khoe khoang mình là người đồng tính. Nay thì không những
chả sợ ai mà còn dám tự hào, hãnh diện "tôi là người đồng tính". Ai lỡ
miệng chê bai mà bị báo chí biết được thì ít nhiều gì cũng bị thân bại, danh liệt
vì dám khi dễ người đồng tính.
Sau một
ngày lông bông chạy ngược chạy xuôi trên
những ngã đường thôn quê của tỉnh Vĩnh Long, tối đến sau bữa ăn, mọi người rủ
nhau ra bờ sông, bến tầu lớn nhất của tỉnh để uống nước, hóng gió - ngồi nói
chuyện trời trăng mây nước cho đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, lúc đó cả bọn mới
chịu về phòng, tắm rửa rồi lăn quay ra ngủ.
Hôm
sau, tôi rủ Huỳnh đi kiếm chỗ bán cơm Tấm, cơm Sườn Bì nướng để ăn sáng. Ở Việt-Nam
sướng nhất là có đầy đủ hàng quán, món ăn các loại cho người ta chọn. Giá cả lại
rẻ nữa. Ăn xong cả bọn rủ nhau đi xem những thắng cảnh, chùa chiền của người
Khmer - nghe nói nhiều cái rất mỹ thuật, di tích của một thời huy hoàng xa xưa
của một nền văn-minh Chàm đã bị suy tàn, xóa sổ. Trên đường đi, tôi thấy bên
hương lộ thường có những quầy , những sạp bầy bán đủ loại trái cây trồng trong
vườn, đem ra bán để kiếm thêm lợi tức. Nào là Chôm chôm, Nho, Soài, Sầu Riêng, Ổi,
Mận, Chuối, Mít... đó là chưa thực sự đến mùa cây ăn trái, xẩy ra
vào khoảng độ gần Tết Nguyên Đán, nghĩa là chỉ hơn 2 tháng nữa thôi, đi đến đâu
bạn cũng sẽ thấy đầy rẫy những đặc sản từ vườn hái đem ra, nội chỉ nhìn không
cũng đã con mắt chứ nói chi là mua với giá rẻ rề, ăn cho cành hông, cho tắt thở
mà cũng chỉ vài trăm ngàn (vài chục đô la Mỹ).
Không
ai biết phía trước xe của Huỳnh, chở nguyên một trái Sầu Riêng nặng hơn 4 ký rưỡi. Trong cốp xe còn có hơn 2 ký
Soài giống Thái Lan, hai nải chuối già, nửa trái Dưa Hấu...đang trả giá mua
thêm 2 ký Chôm Chôm để trên đường vừa đi vừa ăn.
Tưởng
rằng sẽ được đi vào xem những thắng cảnh, chùa chiền của dân tộc Khờ-Me, ai dè
trên đường đi thì ông trời dở quẻ bỗng đổ cơn mưa rào, và không biết bao giờ mới
tạnh cơn mưa, sợ lỡ chuyến phà cuối cùng để quay lại tỉnh Bến Tre, hai anh em
đành quyết định đi thẳng về Sàigòn; thêm một bài học nữa là nếu về Việt-Nam mà
muốn đi bụi, đi phượt không bị mưa, thì nên ráng đợi sau tháng 11 - nhưng chắc
ăn hơn là giữa tháng 12 trở đi thì tha hồ , cho đến khoảng tháng 7 là mùa mưa,
mùa nước lũ chuẩn bị bắt đầu. Thời may là lúc về đến Bến Tre thì trời tạnh mưa,
dừng chân nghỉ cái lưng cũng không xa ngã ba Trung Lương, uống nước dừa rồi nhắm
mắt độ chừng nửa tiếng xong hai anh em lại chở hai bà vợ, lên đường trực chỉ
thành phố Sàigòn. Một chuyến đi tuy ngắn, nhưng có dịp để tôi với thằng em gần
và hiểu nhau hơn, vì ở Mỹ đất rộng thênh thang, mỗi người ở một tiểu bang xa
cách ngàn dậm, mà luôn luôn có những bận bịu, nhu cầu đỏi hỏi hay bị khuyến dụ
- chẳng mấy ai có thì giờ cho nhau. Điều này khiến tôi bùi ngùi chạnh nghĩ đế một bài thơ của Cao Tần
làm từ thời cuối thập niên 70s:
Mai mốt anh về có thằng
túm hỏi
Mầy qua bên Mỹ học được củ gì
Muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi
Nói mầy hay ông thượng đẳng cu li
Ông rửa bát chì hơn bà nội trợ
Ông quét nhà sạch hơn em bé ngoan
Ngày ngày phóng xe như thằng phải gió
Đêm về nằm vùi nước mắt chứa chan
Nghệ thuật nói bỗng hóa trò lao động
Thằng nào nói nhiều thằng ấy tay to
Tiếng mẹ thường chỉ dùng chửi đổng
Hay những đêm sầu tí toáy làm thơ
Mầy qua bên Mỹ học được củ gì
Muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi
Nói mầy hay ông thượng đẳng cu li
Ông rửa bát chì hơn bà nội trợ
Ông quét nhà sạch hơn em bé ngoan
Ngày ngày phóng xe như thằng phải gió
Đêm về nằm vùi nước mắt chứa chan
Nghệ thuật nói bỗng hóa trò lao động
Thằng nào nói nhiều thằng ấy tay to
Tiếng mẹ thường chỉ dùng chửi đổng
Hay những đêm sầu tí toáy làm thơ
Ông học được Mỹ đất trời bát ngát
Nhưng tình người nhỏ hơn que tăm
Nhiều đứa hồn nhiên giống bầy trẻ nít
Còn hồn ông: già cốc cỡ nghìn năm
Bài học lớn từ khi đến Mỹ
Là ngày đêm thương nhớ nước mênh mang
Thù hận bọn làm nước ông nghèo xí
Hận gấp nghìn lần khi chúng đánh ông văng
Nếu mai mốt bỗng đổi đời phen nữa
Ông anh hùng ông cứu được quê hương
Ông sẽ mở ra nghìn lò cải tạo
Lùa cả nước vào học tập yêu thương
Cuộc chiến cũ sẽ coi là tiền kiếp
Phản động gì cũng chỉ sống trăm năm
Bồ bịch hết không đứa nào là ngụy
Thắng vinh quang mà bại cũng anh hùng
Là ngày đêm thương nhớ nước mênh mang
Thù hận bọn làm nước ông nghèo xí
Hận gấp nghìn lần khi chúng đánh ông văng
Nếu mai mốt bỗng đổi đời phen nữa
Ông anh hùng ông cứu được quê hương
Ông sẽ mở ra nghìn lò cải tạo
Lùa cả nước vào học tập yêu thương
Cuộc chiến cũ sẽ coi là tiền kiếp
Phản động gì cũng chỉ sống trăm năm
Bồ bịch hết không đứa nào là ngụy
Thắng vinh quang mà bại cũng anh hùng
(thơ Cao Tần)
Sau
hơn 3 tháng sống trên quê hương và ở chung trong một cao ốc, hai anh em mới có
dịp đi chơi và hàn huyên với nhau nhiều hơn cả bao nhiêu thập niên sống trên nước Mỹ cộng lại. Trong nhà có bốn anh em trai và bốn chị em
gái, phe đàn ông thì ai cũng thích về Việt Nam; ngược lại - mấy chị em gái thì
chẳng ai muốn về.
Không
biết đó có phải là đa số phụ nữ có khuynh hướng vọng ngoại hơn đàn ông, hay đàn
bà Việt-Nam đã sợ, đã ớn cái gọi là thói "gia trưởng" của dân Á Đông,
nhất là đàn ông Việt. Đứa em vợ của tôi sang Mỹ năm 1990, sau hơn 15 năm nó nhớ
nhà, nhớ quê hương muốn về thăm nhưng cô vợ nhất định không cho đi một
mình.
Tôi
thường hay đùa mỗi khi gặp thằng em vợ, hỏi cu cậu rằng "Sao, bao giờ muốn
vượt biên về VN đây ?" Hắn
lắc đầu thở dài, vì cô vợ đã từng tuyên bố - bảo là nếu muốn thì cứ việc ly dị
rồi hay đi. Vợ tôi kể lại chuyện tếu này cho người bạn, cô nàng bỗng đùng đùng
nổi nóng, giận tôi là tại sao dám nói nàng ta (dữ tợn) như thế ! Hóa ra, chuyện đàn bà Việt không
thích chồng mình về quê hương một mình quả là "universal" - đồng cảnh - giống nhau ghê gớm, cho dù họ không có một
nghiệp đoàn, tổ chức nào để rỉ tai, tuyên truyền cho nhau điều cấm kỵ này.
Dĩ
nhiên, những người không còn tình nghĩa vợ chồng với nhau (hắn đi hay không kệ thây cha hắn) - hoặc ở phía đối cực, tin tưởng hoàn toàn vào người chồng
- thì chuyện họ muốn đi cũng chẳng có gì là quan trọng, đáng bận tâm (ngoài
chuyện an toàn và sức khỏe của nhau).
Dù sao
đi chăng nữa, mỗi người về Việt Nam - chẳng ai bảo ai - đều có mục đích riêng, nhưng đa số đàn
ông thích trở về để tìm kiếm những điều mà họ không tìm thấy trong cuộc sống ở
ngoại quốc. Đúng hay sai, khôn hay dại, thành hay bại - chẳng qua cũng hoàn
toàn tùy thuộc vào định mệnh, vào số mạng của mỗi người, mà nói cho cùng câu
"ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" hiếm khi thấy sai. Chuyến
đi Vĩnh Long này cho tôi hiểu em mình
thêm một chút, mà không ít người đã từng lên tiếng phán xét nhưng không hiểu tại
sao Huỳnh làm những chuyện đã làm, vì nếu nó có những hiểu biết như ngày hôm
nay cách đây hơn 30 năm về trước, chắc chắn nó đã có một lối sống, suy nghĩ
khác hẳn. Người thường ai mà chả thế. Điều đó chứng tỏ là nhiều khi, cái dại dột,
khiếm khuyết - cái không biết - của mình chẳng qua cũng chỉ là số mệnh, ông trời
đã đặt như thế, biết làm sao hơn là nên cảm thông, sẵn sàng bên cạnh để khi em
mình cần đến; nhưng cũng nên nhớ cái bài học trong chuyện ngụ ngôn "Con Ếch
và con Bò Cạp",
đừng để lòng nhân đạo, tánh thương người mù quáng của mình làm hại chính mình
nhưng vẫn không thay đổi được kẻ khác.
Thôi kể chuyện, tán dóc
dông dài như thế cũng quá đủ. Hẹn gặp lại chuyến viễn du kế tiếp.
SVT
12/20/2015
Comments
Post a Comment