THƠ - POETRY
Chiếc Lá
Hôm nao nhặt chiếc lá vàng
thắm thoát lại một mùa thu sang
chạnh nhớ dáng ai trong tà áo
và cuộc tình xưa đã lỡ làng
Mùa thu năm ấy khi lá rụng
người lên xe hoa đi lấy chồng
lời hẹn thề xưa đành thôi cũng
trôi theo gió thoảng, cầm bằng không
Cầm chiếc lá uá nhẹ trên tay
tưởng nhớ một cuộc tình hao gầy
mắt nhung môi thắm ngày xưa đó
bây giờ ai người vuốt tóc mây?
Thả chiếc lá úa lại bên đường
cuốn theo giòng nước một chiều sương
tưởng như đánh mất hồn ai đó
rụng xuống ngàn thu cõi vô-thường.
SVT
SVT 01/2011
Đôi ta cùng đóng một vở tuồng
hai người gặp gỡ rồi yêu đương
một người đắm say nhiều mộng ước
người kia ước mơ mộng bình thường.
Vai trò em đóng thật là hay
những nào buồn tủi lắm chua cay
chỉ mình ta nếm cay chua thật
quên môi chỉ là lớp son dầy.
Em mơ một đời đầy xa hoa
xe đón, người đưa cảnh lụa là
còn ta mơ mái nhà nho nhỏ
cùng người yêu ngắm nguyệt và hoa.
Ta cố đóng xong vở tuồng đời
mặc cho ngày tháng lạnh lùng trôi
qua đi những buổi chiều bàng bạc
cùng gió theo mây về cuối trời.
SVT.
người lên xe hoa đi lấy chồng
lời hẹn thề xưa đành thôi cũng
trôi theo gió thoảng, cầm bằng không
Cầm chiếc lá uá nhẹ trên tay
tưởng nhớ một cuộc tình hao gầy
mắt nhung môi thắm ngày xưa đó
bây giờ ai người vuốt tóc mây?
Thả chiếc lá úa lại bên đường
cuốn theo giòng nước một chiều sương
tưởng như đánh mất hồn ai đó
rụng xuống ngàn thu cõi vô-thường.
SVT
THUYỀN ĐÃ
SANG SÔNG
Thuyền đã sang sông về bến mới
Ta còn đứng ngẩn tiếc thương chi
thề xưa ai hứa rằng sẽ đợi
khi tóc còn xanh tuổi dậy thì
Ta còn đứng ngẩn tiếc thương chi
thề xưa ai hứa rằng sẽ đợi
khi tóc còn xanh tuổi dậy thì
Tóc xanh
môi thắm nay còn đâu
bọt bèo trôi dạt nhánh sông sâu
ngày xưa thôi bỗng như gió thoảng
người xưa thay áo đã qua cầu
bọt bèo trôi dạt nhánh sông sâu
ngày xưa thôi bỗng như gió thoảng
người xưa thay áo đã qua cầu
Ai chọn áo mang mầu đỏ thẫm
tựa máu trong tim tan nát hồn
son phấn cho người thành lạ lẫm
tình xưa thôi cũng đành lòng chôn
tựa máu trong tim tan nát hồn
son phấn cho người thành lạ lẫm
tình xưa thôi cũng đành lòng chôn
Đêm nay trăng về trên phố cổ
trăng mật cho người vui với chồng
riêng ta đếm từng chiếc lá đổ
chạnh hắt hiu lòng mỗi chiều đông...
trăng mật cho người vui với chồng
riêng ta đếm từng chiếc lá đổ
chạnh hắt hiu lòng mỗi chiều đông...
Hội-An
SVT 11/2014
UỐNG CÀ PHÊ Ở QUÁN
Quên không uống, ly café nguội ngắt
lòng lạnh tanh, nghe chiều chủ-nhật buồn
nhìn ngoài đường vắng xe, sầu man mác
xác ở đây, hồn gởi tận bản, buôn.
UỐNG CÀ PHÊ Ở QUÁN
Quán
cóc một mình, ngồi châm điếu thuốc
nhớ ai, hay khói thuốc làm mắt cay
hồn vật vờ thả , trôi mãi về cố quốc
đời quá chiều mà mình vẫn không hay
nhớ ai, hay khói thuốc làm mắt cay
hồn vật vờ thả , trôi mãi về cố quốc
đời quá chiều mà mình vẫn không hay
Ghiền cà phê, nên
không còn thấy đắng
hút lâu ngày, thuốc hết làm mắt cay
tan sở về, ghé tạt vào quán vắng
riêng một mình, ngồi nhìn lá vàng bay
hút lâu ngày, thuốc hết làm mắt cay
tan sở về, ghé tạt vào quán vắng
riêng một mình, ngồi nhìn lá vàng bay
Thân xứ lạ, biết ai
để mong ngóng
tách café một mình uống, nhớ vu vơ
dĩ vãng nào trong lòng, dào dạt sóng
nói một mình, như tên khùng ngu ngơ
tách café một mình uống, nhớ vu vơ
dĩ vãng nào trong lòng, dào dạt sóng
nói một mình, như tên khùng ngu ngơ
Rồi cuối tuần, ôi những
ngày thê thảm
chuyện năm xưa, trong đầu lẩn quẩn hoài
trong phòng vắng, tha hồ mình lảm nhảm
dăm bài thơ, viết rồi gởi về ai ?
chuyện năm xưa, trong đầu lẩn quẩn hoài
trong phòng vắng, tha hồ mình lảm nhảm
dăm bài thơ, viết rồi gởi về ai ?
Quên không uống, ly café nguội ngắt
lòng lạnh tanh, nghe chiều chủ-nhật buồn
nhìn ngoài đường vắng xe, sầu man mác
xác ở đây, hồn gởi tận bản, buôn.
Trong góc tối ngồi như tên bệnh hoạn,
nhớ nhung chi mảnh đất đã xa vời
nghe nhạc xưa mà lòng buồn diệu vợi
hồn ở đâu, biết nước mắt đang rơi?
nhớ nhung chi mảnh đất đã xa vời
nghe nhạc xưa mà lòng buồn diệu vợi
hồn ở đâu, biết nước mắt đang rơi?
Cô bán hàng, với nụ cười tươi tắn
quán dạo này, toàn khách trẻ xôn xao,
và buổi chiều dường như dần ít nắng
đời vào thu, như lá vẫn lao đao.
quán dạo này, toàn khách trẻ xôn xao,
và buổi chiều dường như dần ít nắng
đời vào thu, như lá vẫn lao đao.
Ngồi trong quán mơ gặp lại bạn cũ,
và người xưa, biết đâu chợt ghé ngang
nhưng chỉ là, toàn tưởng tượng ngú ngớ
đành buồn tênh, cho mắt chẩy hai hàng...
và người xưa, biết đâu chợt ghé ngang
nhưng chỉ là, toàn tưởng tượng ngú ngớ
đành buồn tênh, cho mắt chẩy hai hàng...
UỐNG
CÀ PHÊ VỚI BẠN
Tặng
ông bạn Duy Tuấn Trần Vũ, và cho cả những bạn cũ của tôi thời trung-học sau phải
vào lính để rồi kẻ đã đền nợ nước, kẻ còn sống phải trả "nợ nước" sau
khi quê-hương được thanh bình...
Gặp bạn cũ, hắn rủ ta vào
quán
uống cà phê, hai đứa kể chuyện đời
bao nhiêu điều, nhưng toàn là dĩ vãng
những đoạn đời từng lên xuống, tả tơi…
Uống đi bạn, hôm nay bao một bữa
bạn cùng ta chia sẻ những đắng cay
nếu mai này, một thằng không còn nữa
thì coi như, đã thoát kiếp tù đầy
Ly cà phê, đen giống như đời hắn
thưở sinh ra, vốn đã tự kiếp nghèo
rồi lớn lên, xả thân vào nghiệp lính
ngày thanh bình, hắn mười năm gông đeo
Chiều phố núi, làm nhớ miền sơn cước
của một thời “bóc lịch” vùng Lào Cai
đã vậy mà hắn vẫn còn hài hước
vợ bỏ rồi, “tớ làm lại đời trai!”
Mình đáng lẽ, ngồi quán nhậu mới phải
uống cà phê chi, thức thấy đêm dài
và đời người, ôi sao mà ngắn ngủi
năm mươi năm thoáng vội đã nhân hai !
uống cà phê, hai đứa kể chuyện đời
bao nhiêu điều, nhưng toàn là dĩ vãng
những đoạn đời từng lên xuống, tả tơi…
Uống đi bạn, hôm nay bao một bữa
bạn cùng ta chia sẻ những đắng cay
nếu mai này, một thằng không còn nữa
thì coi như, đã thoát kiếp tù đầy
Ly cà phê, đen giống như đời hắn
thưở sinh ra, vốn đã tự kiếp nghèo
rồi lớn lên, xả thân vào nghiệp lính
ngày thanh bình, hắn mười năm gông đeo
Chiều phố núi, làm nhớ miền sơn cước
của một thời “bóc lịch” vùng Lào Cai
đã vậy mà hắn vẫn còn hài hước
vợ bỏ rồi, “tớ làm lại đời trai!”
Mình đáng lẽ, ngồi quán nhậu mới phải
uống cà phê chi, thức thấy đêm dài
và đời người, ôi sao mà ngắn ngủi
năm mươi năm thoáng vội đã nhân hai !
SVT 01/2011
Vầng Trăng Một Nửa
Em phương đó, vầng trăng treo một nửa
nửa bên này, cũng lơ lửng nghiêng sầu
mấy cuộc tình, vẹn tròn đến vạn thưở
và biển đời, nào ai biết nông sâu.
Từ xa cách cho ta thấy thiếu vắng
bởi vì có, nên mới sợ mất đi
buồn chi em, đời vốn chuyện mưa nắng
khi đã yêu, là chấp nhận phân ly.
Mùa đông về, ngoảnh nhớ mùa thu trước
mà ký-ức giờ nhiều hơn tương-lai
đã quá chiều, ta ngại ngùng chân bước
dám hứa gì, biết đâu đời mốt mai.
Tiếc chi em, những ân tình xưa cũ
kỷ-niệm nào dẫu đẹp cũng vương sầu
dù mỗi mùa, ta nhắc lại chứng tích
của một thời hai đứa còn yêu nhau.
Thắp lên những ngọn nến dù lấp lóe
đem yêu thương đổi vần chữ ngọt ngào
đời vốn buồn, chuốc thêm sầu chẳng lẽ ?
thóang trăm năm, khoảng cách có là bao.
SVT
nửa bên này, cũng lơ lửng nghiêng sầu
mấy cuộc tình, vẹn tròn đến vạn thưở
và biển đời, nào ai biết nông sâu.
Từ xa cách cho ta thấy thiếu vắng
bởi vì có, nên mới sợ mất đi
buồn chi em, đời vốn chuyện mưa nắng
khi đã yêu, là chấp nhận phân ly.
Mùa đông về, ngoảnh nhớ mùa thu trước
mà ký-ức giờ nhiều hơn tương-lai
đã quá chiều, ta ngại ngùng chân bước
dám hứa gì, biết đâu đời mốt mai.
Tiếc chi em, những ân tình xưa cũ
kỷ-niệm nào dẫu đẹp cũng vương sầu
dù mỗi mùa, ta nhắc lại chứng tích
của một thời hai đứa còn yêu nhau.
Thắp lên những ngọn nến dù lấp lóe
đem yêu thương đổi vần chữ ngọt ngào
đời vốn buồn, chuốc thêm sầu chẳng lẽ ?
thóang trăm năm, khoảng cách có là bao.
SVT
VỞ TUỒNG ĐỜI
Đôi ta cùng đóng một vở tuồng
hai người gặp gỡ rồi yêu đương
một người đắm say nhiều mộng ước
người kia ước mơ mộng bình thường.
Vai trò em đóng thật là hay
những nào buồn tủi lắm chua cay
chỉ mình ta nếm cay chua thật
quên môi chỉ là lớp son dầy.
Em mơ một đời đầy xa hoa
xe đón, người đưa cảnh lụa là
còn ta mơ mái nhà nho nhỏ
cùng người yêu ngắm nguyệt và hoa.
Ta cố đóng xong vở tuồng đời
mặc cho ngày tháng lạnh lùng trôi
qua đi những buổi chiều bàng bạc
cùng gió theo mây về cuối trời.
SVT.
PS: Đây là hình bìa cái DVD
của phim "Bright Star", được dàn dựng trên tấm chăn để chụp và vẽ lại
để dùng cho bài thơ ở trên.
ĂN NĂN
“Lậy cha chúng tôi ở trên trời…”
trần gian dưới thế chỉ em thôi
bao chàng trai trẻ sao không liếc
mình ta linh-mục em mỉm cười
trần gian dưới thế chỉ em thôi
bao chàng trai trẻ sao không liếc
mình ta linh-mục em mỉm cười
mắt em nhung thẫm một mầu nâu
chắp tay em qùy gối nguyện cầu
sao em cứ nỡ tìm ta để
xưng tội rằng em đang vương sầu
chắp tay em qùy gối nguyện cầu
sao em cứ nỡ tìm ta để
xưng tội rằng em đang vương sầu
Chúa ơi xin ngài hiểu lòng con
chủ-nhật chờ trông, ngóng mỏi mòn
mong tà áo tím vào dâng lễ
bánh thánh trao người mọng môi son
chủ-nhật chờ trông, ngóng mỏi mòn
mong tà áo tím vào dâng lễ
bánh thánh trao người mọng môi son
Ta nhìn tượng chúa trên thánh-giá
gục đầu kinh xám hối ăn-năn
thử thách này, chúa ơi sao nghiệt ngã
lời khấn xưa vì tội lỗi không thành
gục đầu kinh xám hối ăn-năn
thử thách này, chúa ơi sao nghiệt ngã
lời khấn xưa vì tội lỗi không thành
áo tím ngày xưa đã sang ngang
rượu mừng nâng chúc, lòng để tang
từ khi am hiểu đời đen tối
tình chúa, tình con bỗng lỡ làng .
rượu mừng nâng chúc, lòng để tang
từ khi am hiểu đời đen tối
tình chúa, tình con bỗng lỡ làng .
SVT 74
1975
SVT
TÊN DA VÀNG
Chiều qua chợt soi gương
thấy mặt buồn thê lương
bỏ nhà đi ra phố
lang thang khắp ngã đường
Chẳng biết đi về đâu
chiều công viên âu sầu
nghe âm vang nỗi nhớ
Nhớ quê nhà quặn đau
Phố mùa đông giá lạnh
tên da vàng ngu ngơ
đứng giữa trời hiu quạnh
ngâm khẽ một bài thơ
Làm bạn cùng ghế đá
ngủ một giấc đêm nay
để nỗi buồn gặp nhấm
hồn ta cùng cỏ cây .
SVTthấy mặt buồn thê lương
bỏ nhà đi ra phố
lang thang khắp ngã đường
Chẳng biết đi về đâu
chiều công viên âu sầu
nghe âm vang nỗi nhớ
Nhớ quê nhà quặn đau
Phố mùa đông giá lạnh
tên da vàng ngu ngơ
đứng giữa trời hiu quạnh
ngâm khẽ một bài thơ
Làm bạn cùng ghế đá
ngủ một giấc đêm nay
để nỗi buồn gặp nhấm
hồn ta cùng cỏ cây .
1975
KHI
NHÀ THƠ BIẾT YÊU
Thưở
yêu em, làm thơ không biết đói
Gậm
bánh mì, riết hoá thành cây tăm
Tan
trường về, gót giầy theo chẳng mỏi
Bạn
bè cười, “chúng nó ôi ăn nhằm !”
Tại
yêu em, nên trời hành quá cỡ !
quên cả làm, dù chỉ việc cu li
nhìn em cười, về nhà lòng tở mở
quên cả làm, dù chỉ việc cu li
nhìn em cười, về nhà lòng tở mở
được
em yêu, trời phật ơi, ước gì !
Vì
yêu em, đánh bạo làm quen trước
Đợi
em về, đứng chận đón giữa sân
Em
giả vờ, làm bộ rơi chiếc lược
ta
đứng nhìn, thấy mình ôi cù lần !
Thưở
yêu em, bài thơ cất để bụng
muốn
khoe khoang, nhưng gan dạ trốn đâu
nên ra vào, lầm bầm như thầy cúng
hỏi
ông trời, yêu sao lại vướng sầu !!!
SVT
(02/2003)
LẠC VÀO VÔ THỨC
Thoảng dáng em lạc vào vô thức
ta kiếm tìm trong nỗi nhớ hoang vu
em xưa môi hồng làm nao nức
chưa một lần hôn đã tạ từ
Ta vẫn tìm em trong giấc mơ
ngày nao khi mình vẫn còn thơ
yêu nhau từ thưở còn non dại
đời vốn chia ly mấy ai ngờ
Thoảng thấy người xưa qua dáng ai
ta kiếm tìm trong nỗi nhớ hoang vu
em xưa môi hồng làm nao nức
chưa một lần hôn đã tạ từ
Ta vẫn tìm em trong giấc mơ
ngày nao khi mình vẫn còn thơ
yêu nhau từ thưở còn non dại
đời vốn chia ly mấy ai ngờ
Thoảng thấy người xưa qua dáng ai
cũng ngần quyến rũ, làn tóc mai
mắt nâu, má thắm bờ môi mọng
một thời để ta theo gót hài
Trong vô thức sẽ không còn nhung nhớ
cũng chẳng còn những nỗi khổ, đớn đau
dẫu kiếp này chúng mình không duyên nợ
ta vẫn yêu người tận ngàn sau.
Trong vô thức sẽ không còn nhung nhớ
cũng chẳng còn những nỗi khổ, đớn đau
dẫu kiếp này chúng mình không duyên nợ
ta vẫn yêu người tận ngàn sau.
SVT
MAI TÓC ANH BẠC
Mai tóc anh bạc, em còn yêu ?
có còn nhung nhớ khi mỗi chiều
em ngồi nhìn nắng vàng dần tím
lặng lẽ một mình trong cô liêu
có còn nhung nhớ khi mỗi chiều
em ngồi nhìn nắng vàng dần tím
lặng lẽ một mình trong cô liêu
Cho dẫu em
già, vẫn của anh
nét xưa còn đó, vẫn hiền lành
mới chừ hôm nao, giờ là mộng
thoảng mộng về ngày lá còn xanh
nét xưa còn đó, vẫn hiền lành
mới chừ hôm nao, giờ là mộng
thoảng mộng về ngày lá còn xanh
Mai mốt anh
già, em còn yêu ?
muốn còn tựa vai anh mỗi chiều
hai đứa dạo quanh nhà hàng xóm
đường trần giờ vắng lặng, đìu hiu
muốn còn tựa vai anh mỗi chiều
hai đứa dạo quanh nhà hàng xóm
đường trần giờ vắng lặng, đìu hiu
Mai mốt mình
già vẫn yêu nhau
thương đàn con cháu, sẽ qua cầu
ta đã một lần đi khập khễnh
đời người ai chả nếm thương đau...
thương đàn con cháu, sẽ qua cầu
ta đã một lần đi khập khễnh
đời người ai chả nếm thương đau...
SVT
CÔ LÁNG GIỀNG
Hôm xưa bên cạnh nhà
cô láng giềng nho nhỏ
thường hay thích mua quà
ô mai, kẹo đo
đỏ
vài năm sau bỗng lớn
cô thường hay thẹn thùng
thôi giỡn đùa ngả ngớn
mắt nai nhìn mông lung
giữa nhà cô, nhà tôi
vài bụi hoa cúc trắng
nhìn hoa lòng bồi hồi
giống ai cười trong nắng
và cũng từ độ ấy
Cúc trắng mầu tôi yêu
ghi tình tự lên giấy
về người với dáng kiều
mỗi sáng cô đi học
áo dài trắng như mơ
nhìn bàn tay ngà ngọc
yêu cô tôi làm thơ
một lần tôi làm quen
cô cúi đầu bẽn
lẽn
tôi như rượu lên men
định tỏ tình, quên bén
tôi thường chờ đầu ngõ
đón đưa cô đến trường
dù lời yêu chưa tỏ
cô biết rằng tôi thương
Cuộc tình thuở mới lớn
ôi sao nhiều mộng mơ
chưa nếm mùi đau đớn
tim vẫn còn hoang-sơ
nhưng một chiều ly-loạn
lặng lẽ bước xuống thuyền
nghe lòng đứt từng đoạn
cô dặn tôi đừng quên
trong những ngày viễn-xứ
thấy hoa nhớ dáng người
se thắt lòng lữ-thứ
nhớ ai nhớ khôn nguôi
Hôm nao về quê cũ
ghé thăm căn nhà xưa
cô láng giềng tươi thắm
đã mất một chiều mưa
Nhìn bụi hoa cúc trắng
xơ xác bên hiên nhà
nghe hồn mình lạnh vắng
quá đau để xót xa
Xưa vẫn thường mơ mộng
hoa cúc dệt áo em
nay giữa trời gió lộng
em ngủ giấc ngoan hiền.
SVT
Em về nỗi nhớ quên
quên
Nhà em
ngang chừng dốc
giữa đồi
núi cây xanh
chiều
xưa về tan học
em môi
cười hiền lành
Ta một
thời mơ mộng
xin làm
hàng thông xưa
để những
chiều gió lộng
đón em
về trong mưa
Mai em
về phố nhỏ
có con
dốc loanh quanh
núi đồi
nhiều cây cỏ
xanh
như giấc mộng lành
Em về
lá thôi rụng
mùa thu
bỗng qua mau
và cuộc
tình thôi cũng
trôi
mãi tận ngàn sau
Ta cúi
chào nỗi nhớ
tìm giấc
ngủ quên quên
vô tình
quên hơi thở
RỒI NHƯ SƯƠNG KHÓI
Rồi như sương khói mong manh
sầu gom một mối xây thành tương tư
ta buồn như thiểu thuỷ ngư
bỏ đời lên núi làm sư trụ trì.
Người về may áo vu-quy
ta về chôn mối tình si muộn phiền
nửa đời lây lất tỉnh điên
nghe chuông vọng đến cửa thiền ngửa trông
Tàn thu theo gió đông sang
Ngàn năm mây vẫn ngút ngàn về đâu
cho ta gởi gấm nỗi sầu
đến người ngày đó mắt nâu nhung buồn
Em về phố vắng mù sương
rơi trên phố núi còn thương tiếc hoài
cuộc tình rồi cũng mốt mai
lấy nhau chẳng đặng thở dài thiên-thu.
SVT
Comments
Post a Comment