THƠ - LÃO GIÀ UỐNG CÀ PHÊ Ở QUÁN
Quán hôm nay, thấy hai cô khách trẻ
không phải người tà áo dài năm xưa
phố bây chừ cũng không
còn vắng vẻ
giờ ngồi đây,
thấy
mình bỗng dưng thừa
Đã hơn bốn mươi năm rồi chứ giỡn ?
tim hết còn rung động chuyện yêu đương
nào tăng xông, cao máu...mình đủ tởn
uống cà phê, đâm ra ngại tiểu đường!
Nghĩ đời người, ôi sao mà quá thảm !
xưa một thời chẳng hề nghĩ ngày mai
mà bây giờ nói ra toàn chuyện nhảm
sớm muộn gì, đành chờ một kiếp mai
Trong quán vắng, chạnh nhớ cuộc tình cũ
quán đông người, toàn những kẻ yêu nhau
riêng mình ta, lưu lạc thân lữ thứ
lỡ yêu người, cho cả đời chuốc sầu....
SVT
Comments
Post a Comment